Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vì trái tim nhà vua 


Vì trái tim nhà vua 

 

Tác giả: Annie Pietri 

 

Người dịch: Lê Hưng 

 

GIỚI THIỆU 

Versailles, ngày 13 tháng Ba năm 1679 

Vào lúc màn đêm buông xuống. 

Tôi tên là Marie Dutilleul. Năm nay 18 tuổi. Tối hôm qua, sau ba ngày sống trong bầu không khí ghê tởm của thế giới phù thủy, với lòng sung sướng vô tận tôi trở lại căn phòng của mình, nằm ngay bên trên ngự phòng của Ngài Hoàng, hoàng hậu Marie-Thérèse...” 

“Làm sao tin được những điều vừa nghe? Tôi không phải là người mê bói toán. Thường thì tôi vô cảm trước những lời tiên đoán. Nhưng những lời này có cái gì đó gây lo ngại. Dù sao trong đó có cả vấn đề cái chết của nhà vua! Một mối nguy gần kề đang đe dọa ngài chăng? Một chứng bệnh nào đó?” 

Một bức tranh lịch sử trong đó những chuyển biến bất ngờ nối tiếp nhau, trên nền những bí mật gia đình và... tình yêu. 

Bộ ba tiểu thuyết của nhà văn Annie Pietri 

Khung cảnh cung điện Versailles vào thời kỳ rực rỡ nhất, cộng với những tập tục và nghi thức hoàng gia trong triều của ông vua vĩ đại nhất trong lịch sử Pháp, ông Vua Mặt Trời, Louis XIV, là bối cảnh cho câu chuyện phiêu lưu của cô gái có tên Marion, với cái mũi trời cho, cái mũi của người làm nước hoa chuyên nghiệp. Chính nhờ Cái Mũi (viết hoa) này mà cô bé đã thoát hiểm thần kỳ sau những trò đố kỵ và âm mưu nham hiểm không thiếu trong nội cung của vị quân vương nước Pháp. 

Mượn một vụ án có thật dưới triều đại Louis XIV, Vụ Án Thuốc Độc, tác giả đã xây dựng nên một câu chuyện đầy những tình huống bất ngờ, dẫn chúng ta qua những phòng ốc tráng lệ của cung điện Versailles, kể cả những cái mùi không được thơm tho trong cuộc sống vương giả, để giúp chúng ta thưởng thức bằng... trí tưởng tượng những món ăn sang trọng của nội cung vua Pháp cùng những nghi vệ triều đình v.v... Nhưng trên tất cả nhân vật Marion đã cho thấy một tấm gương sáng về nghị lực khi bất chấp những rào cản về thân phận tôi đòi, cô đã dùng chính những hiểu biết của mình cộng với cái mũi thiên phú phá tan âm mưu đen tối của bà ái phi, Phu Nhân De Montespan, và đồng lõa là mụ phù thủy La Voisin gian ác, để rồi cuối cùng được nhà vua coi như con gái nuôi dù không chính thức. 

Nhưng câu chuyện chưa chấm dứt ở đó, hơn hai trăm năm sau, do sự tình cờ và duyên phận mà một cô gái sống dưới triều đại vua Louis XVIII, đã tìm thấy cuốn nhật ký riêng tư của Marion, được chôn dấu suốt thời Cách Mạng Pháp từ 1789. Qua cuốn nhật ký này, một cuộc phiêu lưu khác không kém ly kỳ như chính câu chuyện cuộc đời Marion lại diễn ra, nhắc chúng ta câu triết lý muôn thủa: mọi việc cứ lập lập lại mãi, như câu chuyện tình diễm lệ và đau khổ của Marion sẽ còn lập lại ở đời con đời cháu. Câu chuyện cuối cùng này giống như một truyện trinh thám với cuộc điều tra tỉ mỉ của hai cha con cô gái Amélie. Tuy nhiên, nữ tác giả đã lồng vào đấy một câu chuyện tình rất cảm động cho thấy sự đau khổ khi đôi lứa bị chia lìa. 

Độc giả, nhất là nhưng ai ở lứa tuổi trăng tròn chắc chắn sẽ rất thú vị với bộ ba tiểu thuyết đây tình tiết và tình huống bất ngờ này. Qua đây, độc giả còn biết được nhiều thông tin về một triều đại huy hoàng vào bậc nhất của nước Pháp ở thế kỷ thứ 17 và 18. 

 

THÔNG TIN TÁC GIẢ 

Annie Pietri sinh ra ở Paris và sống trong vùng Paris. Sau khi do dự xem mình có nên trở thành bác sĩ hay không, bà đã nhận bằng chuyên viên chỉnh phát âm và về sống ở vùng Bourgogne, nơi bà trở thành người dẫn chương trình phát thanh! Trở lại Paris, bà hành nghề chuyên viên chỉnh phát âm tự do... Tại đây, sau khi cùng với bệnh nhân của mình đọc những cuốn sách dành cho thanh thiếu niên, bà đã nên duyên với văn chương. Năm 1995, bà lao hẳn vào nghiệp văn chương và phát hành những cuốn sách trò-chơi rất thành công, trong đó người đọc trở thành nhân vật chính. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của bà, Vườn cam trong điện Versailles, đã thành công rất lớn. Mùi hương sát nhân là câu chuyện tiếp theo, và sau đó là Vì trái tim nhà vua. 

 

CHƯƠNG 1 

Chủ nhật ngày 7 tháng Hai năm 1819... 

- Điện Versailles! Nghĩ sao mà lại cất một lâu đài nguy nga như vậy trên mảnh đất này! Cha không thấy sao, cha? Gió thổi trong cái thung lũng nhỏ này còn mạnh hơn trên vách đá Étretat nữa. Con thấy hình như vua Louis XIII đã nổi hứng bậy khi chọn chỗ này làm nơi ở của mình. 

Philippe-Henry Schunck đứng lại kéo cao cổ áo rơ- đanh-gốt[1], rồi quay về phía con gái: 

[1] Một loại áo ba-đờ-xuy xưa - ND. 

- Amélie, cha không dám tin... Con vừa tròn mười sáu rồi vậy mà trí nhớ của con không hơn một con chim nhỏ. Con không nhớ cha đã dạy con rằng vua Louis XIII chỉ cho dựng trên mảnh đất này một cái lều săn nhỏ bé sao? Đó là cách đây đã gần hai trăm năm. Một thời gian sau, con ngài là Louis XIV mới biến nơi này thành chốn vương giả. Vị vua sau đã chọn nơi đây làm nơi ở và trụ sở chính quyền của vương triều. Không có ngài, nước Pháp đã không được ký thác cái tuyệt tác bao la là lâu đài này và cái ngự viên nơi chúng ta đang dạo bước sẽ chỉ là những đầm lầy hôi thối. 

- Con ghẹo cha thôi, - cô đáp lại với một nụ cười - con biết rõ điều đó mà, thưa cha kính yêu. 

Amélie rùng mình và quấn chiếc khăn san xanh biển quanh cổ. Trời lạnh buốt đến độ chiếc măng tô bằng len cừu lót lụa cũng không đủ sưởi ấm cô. 

Cô đảo mắt nhìn quanh với vẻ âu sầu. 

- Hẳn nhiên là không còn đầm lầy với muỗi mòng, - cô nói tiếp - nhưng cha nghĩ sao về cảnh tượng ngày tận thế đang diễn ra dưới mắt ta? Theo con thì mấy khu vườn này trông giống bãi chiến trường hơn! 

Nhíu cặp chân mày, ông Schunck đội chặt lại chiếc mũ ca-li-cô[2] mà một cơn gió mạnh suýt nữa cuốn phăng nó đi. 

[2] Loại mũ cao đội sụp xuống trán có vành hẹp và uốn lên - ND. 

- Xin con đi, đừng nói những gì mà con không hiểu. Con chẳng biết gì về chiến tranh cả. Ở đây chỉ có tượng bằng đá cẩm thạch, cây cối và hàng rào lưới mắt cáo, để trồng cây leo, la liệt dưới đất. Cũng may là cha chẳng thấy một người lính nào cả. 

- Cha đã chứng kiến một trận bão nào ghê gớm như trận bão vừa qua chưa? 

- Thú thật, từ khi sống trên đời này bốn mươi bảy năm qua, cha chưa từng trải qua cái gì như thế này cả!> 

- Đi nào, cha! - Amélie reo lên - Đừng đứng đây nữa. Tốt nhất là chúng ta hãy dạo một vòng. Mấy cái cây bật gốc này quậy sâu xuống đất đến mức giải phóng luôn cả những vị thần rừng, và có gì đó cho con biết một cô tiên xinh đẹp tóc hung, vây quanh là những chú yêu tinh nghịch ngợm, vẫn đang ngồi chờ chúng ta bên một đài phun nước! Chúng ta sẽ bắt gặp họ ở khúc quanh con đường mòn, và họ sẽ cho chúng ta biết những bí mật của họ! 

Amélie xoay tròn thân mình, trước khi phá lên cười. 

Cha cô thở hắt ra và ngước mắt lên trời. 

- Chắc cha đã lộn hết một thập niên, con gái ạ, thực ra con chỉ mới lên sáu thôi! - Ông mỉm cười nói. 

Với vẻ xúc động, ông ngắm nhìn con gái một lúc. Cô trông ngày càng xinh đẹp hơn. Cô mau lớn quá! Mới đó mà! Thời gian trôi nhanh thật. Cô càng lúc càng giống mẹ. Có thể gọi là cao lớn, cô mảnh dẻ, duyên dáng, với cặp mắt xám xanh, mái tóc vàng tro và một nụ cười khó cưỡng lại. Ông Philippe-Henry không biết làm sao để không làm theo ý cô và, dù có lúc ông cũng nổi nóng với cô, ông vẫn sẵn sàng tha thứ cho tất cả những thói kỳ quặc của cô. 

Tay trong tay, hai cha con rời khỏi đầu con Kênh Lớn và đi vòng qua bể nước Apollon để tiến về hướng khu rừng nhỏ Colonnade. 

 

Ba tuần trước, trong đêm khuya, vào những thời khắc đầu tiên của ngày Chủ nhật ngày 17 tháng Một, một cơn bão đã hoành hành khắp miền Bắc nước Pháp. Một trận bão người ta chỉ nhìn thấy một lần trong một thế kỷ. Vừa hung hãn vừa bất ngờ. Gần như một cơn lốc xoáy. 

Trong một tiếng rít ma quái, gió ào ào thổi qua với một sức mạnh khó tin. Những cơn mưa tầm tã ngập tràn khung cảnh. Hàng thác bùn sình hình thành, cuốn mọi thứ theo dòng chảy của chúng và làm lún sụt đất. Thiệt hại rất lớn, ở thành phố cũng như ở nông thôn. Nhà cửa sập đổ, mùa màng bị tàn phá, gia súc chết hay đi lạc giữa đồng, đường sá bị cắt đứt vì cây ngã đổ, xe ngựa có mui và không mui lật ngang lật ngửa, ngựa bị què cụt, chưa kể rất nhiều nạn nhân bị mái nhà đổ ập xuống đè khi đang ngủ. 

Bệnh việ nhà thờ và tu viện, mở cửa để đón người bị nạn, đều quá tải đến mức không thể chứa thêm một người nào nữa. 

Trước tình trạng khẩn cấp đó, vua Louis XVIII phải mở ngân quỹ của mình để mua lương thực, được phân phối sau đó tại các tu viện. Ngoài việc chăm sóc những người bị thương, các nữ tu còn phục vụ súp nóng và bánh mì vào bất cứ giờ nào bất kể ngày đêm. 

Khắp nơi, người ta tiến hành việc dọn dẹp những đống đổ nát, xây dựng lại nhà cửa, sửa sang lại đường sá để tạo thuận lợi cho công tác tiếp tế. 

Những người chết được chôn cất. 

Từng chút một, phân nửa phía Bắc của vương quốc đang băng bó lại vết thương. 

Amélie và cha sống tại Paris. Cơn cuồng nộ của trời đất đã may mắn chừa cái mái của tòa nhà họ ở ra. Trong ngày Chủ nhật tháng Một này, họ đi một chuyến đến tận lâu đài Versailles, tò mò muốn biết xem khu ngự viên có bị thiệt hại nhiều không. 

- Bầy hầy quá! - ông Schunck nhăn mặt - Coi chừng bước chân con đấy, Amélie. Dựa vào tay cha nè, cha không thích thấy con trặc chân đâu. Không biết cái gì đã lôi mình đến đây trong thời tiết thế này... 

- Vì chúng ta muốn xem cái gì đã xảy ra với những khu vườn mà cha con ta yêu thích. 

- Chẳng qua là vì muốn thỏa cái tính cực kỳ hiếu kỳ của con đó thôi! Cha tới đây chỉ vì muốn làm con vừa lòng. Cũng tại con mà chúng ta mới vinh hạnh được lạnh cóng tới tận xương tủy giữa cái đám bầy nhầy này. Một mình con phải chịu trách nhiệm về tình trạng tồi tệ của những đôi giày của chúng ta đấy. Ướt như thế này, cha tin là chúng hết thuốc chữa rồi. Chắc về nhà phải vứt chúng đi thôi. 

- Trước sau gì cũng vứt đi, vậy thì cha con ta hãy kết liễu chúng bằng cách làm một vòng nữa dưới tán rừng nghe cha. 

Amélie lại nắm lấy tay cha và lôi ông đi dọc theo những vòm đá cẩm thạch tạo thành vòng tròn Colonnade[3]. Rồi họ tiến vào đám cây rậm rạp và đi vài bước về hướng bể nước Saturne> 

[3] Colonnade có nghĩa là “hàng cột” - ND. 

Bỗng, ngay cạnh họ, thân một cái cây nứt nẻ phát ra một tiếng kèn kẹt ghê rợn, như một người bị thương buông tiếng rên dài. 

- Đi khỏi đây thôi! - Philippe-Henry ra lệnh - Đáng lẽ cha không nên nghe con. Con sao khùng quá đi, vậy mà cha đã bỏ qua nhiều trò dại dột của con lắm rồi đó nghe. Thật nguy hiểm khi đi lang thang chỗ này. Rủi có cái cây nào đó bị gãy bất tử, nó đè chết cha con mình luôn. 

- Ồ! Cha nhìn kìa! - Amélie reo lên rất vô tư - Con chưa nhìn thấy một gốc cây nào to đùng như thế kia. 

Cô chỉ một cây sồi lớn bị đổ. Một cơn gió mạnh đã bứng nó lên, và những cái rễ bật ra ngoài vẫn còn dính một lượng lớn đất cát đang rơi lả tả vì gió. 

- Ờ, ờ, cha thấy rồi. Bây giờ thì lại đây! Có hàng ngàn cây như thế. Cha sẽ chỉ con thấy khi chúng ta về Paris. Cỗ xe đang chờ chúng ta. Ngựa sẽ bị cóng hết chân nếu chúng ta về quá trễ. Lại mưa nữa rồi kìa! 

- Khoan đã, thưa cha, con muốn xem nó kỹ hơn một chút - cô gái trẻ đáp. 

- Không, không được đến đó nữa! Đừng con nít như vậy! 

Không đếm xỉa gì đến lời răn đe của cha, Amélie, như bị thôi miên, không còn nghe gì nữa và từ từ tiến tới. Cô ngừng bước bên cái hố sâu do cái cây để lại trên mặt đất. Dưới đáy, lấp xấp một vũng nước sình lớn đang bị những giọt nước mưa khuấy động. 

Cô gái lướt mắt xuống gốc của cái cây khổng lồ bị quật đổ. Ngay lúc đó, cô không thể giải thích vì sao cái cảnh tượng đó đã khiến cô mê muội như vậy. Bỗng cặp mắt của cô bị hút vào một vật bằng kim loại ló ra khỏi lớp đất, mấp mé ngay trên mặt nước... Một cái tay nắm nhỏ như người ta thường thấy trên hộp đựng đồ dùng để viết, hay trên hộp đựng nữ trang. 

- Cha ơi, nhìn nè cha! - Cô la lên, ngón tay chỉ vào vật vừa nhìn thấy - Cha trong nghề buôn hàng kim loại, chắc cha sẽ cho con biết cái miếng kim loại mà cha con ta đang thấy kia là gì. 

Tò mò, ông Schunck tiến lại gần, cặp lông mày nhíu lại. 

- Coi như cái tay nắm của một cái hộp, phải không? 

- Đúng đó... 

- Cha lấy nó lên đi cha, con xin cha! 

- Không được đâu, xem nào, muốn vậy cha phải bước một chân xuống cái vũng bùn kia. 

- Nếu vậy để con đi cho! 

Ngay lúc đó, Amélie vứt cái khăn san bằng ca-sơ-mia[4] vào tay cha và nằm dài úp bụng xuống mặt đất ướt át. Không quan tâm chút nào đến quần áo đang mặc trên người... Một cái áo măng tô thì sá gì so với một vật bí ẩn chôn vùi trong ngự viên điện Versailles!... 

[4] Loại khăn vải dệt bằng lông dê xứ Cachemire - ND. 

Ông Schunck sững sờ kinh ngạc vì điều đó. 

- Con gái tôi điên rồi! - Cuối cùng ông cũng lắp bắp được vài tiếng. 

Amélie trườn người ra xa nhất có thể trên bờ cái hố và vươn cánh tay đến khi cảm nhận được sự tiếp xúc lạnh băng với cái tay nắm bằng kim loại... 

 

CHƯƠNG 2 

Philippe-Henry Schunck xoay chìa khóa và mở cửa căn hộ lầu một tòa nhà số 24 đường Artois, trong khu Chaussée d’Antin, nơi ông ở cùng con gái. 

Madeleine Bellart bước ra khỏi bếp, hai tay chùi chùi vào tấm tạp dề. Vẻ cương quyết, bà băng ngang phòng bếp phụ và bước nhanh vào tiền sảnh. Bà là người quả của gia đình Schunck. Khoảng năm mươi tuổi, người nhỏ bé tròn trịa, ánh mắt màu xanh và hay cười, bà là người thích nói thẳng và xưng hô thân mật với mọi người trong nhà, trừ ông Philippe-Henry. Bà vào làm việc cho ông từ hồi Élisa, vợ ông, qua đời năm mới hai mươi hai tuổi vì bị một cỗ xe ngựa hất tung, chỉ ba tháng sau khi hạ sinh Amélie. 

Khi nhận thấy cô gái đang run rẩy, quần áo ướt đẫm và lấm lem bùn, bà giơ hai tay lên trời. 

- Trời đất thánh thần ơi! Cô té à? Cô có bị sao không? 

- Không, vú Madeleine à, cháu nó không té! - Ông Schunck trả lời, cực kỳ bực bội - Tôi thấy tốt nhất là không nên nói ra hoàn cảnh nào đã đưa tiểu thư đây vào tình trạng này. Tôi còn đang tức giận vì điều đó đây. Tự nó sẽ kể vú nghe kỳ tích của nó! Vú đi nấu nước cho nó tắm đi. Trong lúc đó, tôi sẽ pha cho nó một tách sô-cô-la thật nóng, mục đích là giúp ruột gan nó tan băng và cả cái lưỡi nó nữa, vì nó chẳng thốt lên lời nào từ lúc chúng tôi rời Versailles. 

- Ông không phải nhọc công, thưa ông. Cô hầu sẽ lo pha sô-cô-la cho con bé, - bà quản gia trả lời. 

Và bà hô một tiếng “Justiiine” thật lớn để gọi cô giúp việc trẻ. 

“Con bé”... Bà đã gọi Amélie như vậy từ khi cô mới chào đời. 

- Justiiine! - Bà lặp lại - Một tách sô-cô-la cho con bé! Mau lên! 

Rồi bà bước vài bước, mắt dán chặt xuống đất. Bà vừa phát hiện những vệt đất vấy bẩn sàn nhà từ cửa vào. Bà giở nhẹ gấu váy của Amélie lên xem đôi giày của cô. 

- Chèn đét ơi! - bà thốt lên hai mắt mở lớn - Chưa bao giờ vú thấy con như vầy cả! Coi như đôi giày tiêu rồi, cho kẻ khó cũng không được ấy chứ. Vứt vào sọt rác đôi giày da tốt như thế này tội chết! 

- Con chết cóng rồi nè, - Amélie thì thầm - con muốn ngồi trước lò sưởi. 

- Con nghĩ vú sẽ để con đi qua phòng khách bằng đôi bốt lính dơ dáy này sao! Với bao công lao mà Justine và vú đã bỏ ra để lau bóng cái sàn! A lê, bỏ ngay đôi giày ra, và cả quần áo nữa. sẽ khoác áo choàng tắm và vú sẽ quấn con trong cái mền này. Chỉ tới lúc đó, con mới ra ghế bành ngồi được và vú sẽ gọi con khi nước tắm đã đủ nóng. 

- Vú muốn con thay đồ ngay đây hả? Ngay trong tiền sảnh sao? - Amélie phản đối. 

- Ái chà! Để cự nự, xem ra con tìm lại được lời nói rồi đó! 

- Sao cha con đi qua đó được, đi hẳn qua phòng khách, trước khi vào phòng bếp phụ? 

Madeleine quay lại và nhìn thấy sàn nhà và mấy tấm thảm lấm lem đất cát. 

Bà há hốc mồm nhìn. 

- Chết thật! - Cuối cùng bà cũng thốt ra, vẻ chê bai. 

Bà quản gia cũng phát hiện thấy một cái hộp bằng kim loại nằm chễm chệ trên cái bàn một chân của bộ xa lông. Cái khăn san bằng ca-sơ-mia xanh của Amélie, bọc nó phân nửa, thì lấm lem đất sét và được “tô điểm” bằng những vết rỉ sét. 

- Cái quỷ gì thế này? - Madeleine càu nhàu. 

Bà không biết nghĩ sao nữa... Suy nghĩ chán chê, bà đi đến kết luận sau: cơn lốc xoáy không chỉ ảnh hưởng tới thiên nhiên và các công trình xây dựng. Những người bị thương chưa hẳn chỉ bị đau về phần da thịt. Tâm trí của họ cũng bị mê muội đi. Bằng chứng là đây! Một cơn gió điên khùng đang thổi qua những người ngụ trong ngôi nhà này. 

 

Cắp chiếc thùng đồ nghề dưới nách, ông Philippe - Henry xuất hiện trong tiền sảnh. 

- Amélie chưa nói gì với vú về kỳ công của nó à? - ông nói sang sảng khi tiến về phía bộ xa lông. 

- Cô mới chỉ nói chừng hai câu, - bà Bellart giải thích - để phản đối, như cô vẫn hay vậy! 

Amélie cụp mắt xuống, xấu hổ vì đã làm hỏng đôi giày, chiếc khăn san, và chiếc áo măng tô đẹp nhất mà cha c từng tặng. Cô hy vọng, chiếc hộp nhỏ tìm thấy dưới gốc cây sồi lớn bị đổ có thể đáp lại kỳ vọng của mình. Trên hết, cô ước ao tìm thấy một kho báu trong đó, dù rất nhỏ, hay một cái gì đó thú vị, gây bất ngờ... Một cái gì đó để biện bạch cho sự hăm hở điên rồ đã đẩy cô nhào xuống đất. Một cái gì đó ấn tượng đủ để làm quên đi sự hy sinh bộ quần áo của cô... 

Amélie mặc áo choàng tắm vào trong lúc bà Madeleine bỏ bộ quần áo dơ vào chậu. 

Bà quản gia choàng lên vai cô một tấm mền mềm mại, êm ái và, bằng những động tác đầy tình mẫu tử, bà chà lưng và đôi cánh tay cô để làm cô nóng lại. Rồi bà dẫn cô lại trước lò sưởi. Justine bưng từ bếp ra một cái tách bốc khói và đặt nó lên cái bàn bằng gỗ ghép, cạnh chiếc ghế bành nơi Amélie vừa thu mình vào một cách sung sướng. Vừa nhấm nháp sô-cô-la, cô gái vừa lắng nghe tiếng lửa reo, được ru bằng những mùi hương quen thuộc của sáp chà sàn, gỗ cháy, va ni và quế, những mùi thơm của tuổi thơ, êm dịu và yên bình. 

Nhưng dù vậy cô vẫn đang cảnh giác cao độ và liên tiếp ném nhanh những tia mắt kín đáo về phía cha mình. Cha cô đang cố mở một cách vô vọng cái hộp bị móc ra khỏi ngự viên điện Versailles. 

- Ta cần một cái tuốc-nơ-vít mảnh hơn hay một đoạn dây kẽm, mới mở được cái ổ khóa bị hóc vì rỉ sét và bị dính chặt do bùn chui vào trong! - ông hô lên, bực tức - Ta đang tò mò muốn biết cái hộp này, nó ngâm dưới đất bao lâu rồi! 

Ông Schunck thở hắt ra. 

Còn Amélie thì nín thở. 

Cô không thích thấy cha cô nổi nóng. Cô biết ông đủ để có thể đoán, qua giọng nói, cách nói và qua những cử chỉ bồn chồn của ông, rằng ông sắp nổ tung cơn giận. 

- Trừ phi ta mở được một góc của cái nắp bằng cách dùng một cái đục thợ mộc như đòn bẩy, - ông nói tiếp trong lúc nôn nóng lục lọi trong cái thùng trong đó xếp toàn bộ đồ nghề của ông - Nhưng ta cũng có thể dùng biện pháp mạnh và đập bể nó bằng búa và đục sắt. Con thích giải pháp nào hả con gái? 

- Giải pháp triệt để nhất, thưa cha! Búa và đục sắt. Làm cho rồi đi cha! Con nóng lòng muốn biết có gì> 

- Được thôi! - ông Philippe-Henry hớn hở. 

Ý nghĩ sẽ trút cơn giận lên cái hộp quỷ quái đó bằng những cú búa mạnh làm ông lấy lại nụ cười. 

Ông nhấc cái hộp lên và đặt nó xuống đất, phía dưới cái bàn một chân, bên trên cái khăn san của Amélie mà ông vừa làm rơi xuống thảm. 

- Hỏng cho hỏng luôn, - ông nói, vẻ cam chịu, mắt nhìn chiếc khăn ca-sơ-mia xanh tuyệt đẹp. Trong chừng mực nào đó, nó còn dùng được vào việc này. Nó sẽ bảo vệ tấm thảm khỏi vết rỉ sét. 

Bằng tay trái, ông đặt mũi đục vào giữa cái nắp, rồi giơ tay phải lên thật cao. Chiếc búa rơi xuống gây ra một tiếng ồn kinh khủng. Madeleine và Justine chạy vội ra khỏi bếp. Hai người ào vào phòng khách và nhìn thấy vẻ kinh hãi của Amélie, vẫn còn thu mình trong ghế bành. Khi lại gần, họ nhận thấy ông Philippe-Henry đã đánh hụt. Ngoài một vết xước to trên nắp, cái hộp vẫn còn nguyên. Có lẽ chiếc búa đã dộng quá mạnh vào cái đục, nên nó (cái đục) trượt ra ngoài để cắm xuống sàn nhà sau khi đã đâm thủng cái khăn san và tấm thảm... 

Bà Madeleine bịt chặt miệng bằng hai tay để khỏi hét lên. 

- Đồ này tốt thiệt! - ông Schunck ca cẩm trong lúc nhổ cái mũi sắt khỏi sàn - Kim loại này cứng không dễ gì thủng! Ta làm lại đây. Mấy người tránh ra! 

Bà quản gia và cô hầu gái cùng lùi xa ra tiền sảnh trong lúc Amélie bịt chặt tai và nhắm tịt mắt. 

Vài giây sau, một tiếng động còn lớn hơn trước vang lên trong phòng khách. 

Amélie mở mắt ra và thấy cái nắp bị xếp lại làm hai tạo thành một chữ V bên trên cái hộp. 

- Ha! - cha cô đắc thắng - Thành trì đã đầu hàng! 

Và bằng cái búng tay, ông làm rơi nắp hộp ra, vì bản lề đã vỡ nát. 

Amélie bật ra khỏi ghế và quỳ xuống để nhìnào trong cái hộp quý giá bí ẩn. Rồi, không kìm được mình, cô đưa tay về phía cái vật đựng trong đó. Bằng móng tay, cô gãi nhẹ lớp đất, theo thời gian đã thẩm thấu vào trong hộp. Dưới lớp màng mỏng đó, cô có cảm giác như chạm phải chất vải, một thứ như là vải dầu. 

Sự im lặng bao trùm. 

Madeleine và Justine tiến tới nhẹ nhàng đến nỗi không một tấm gỗ sàn nào dám kêu lên một tiếng. 

Mọi người nín thở... 

Amélie lôi ra một vật hình chữ nhật bên ngoài được bao bằng một cái túi vải niêm chặt. 

Cô khéo léo mở nó ra và quan sát những gì đựng trong đó. 

- Cha nhìn nè, cha, - cô thì thầm, tâm trí như bị đảo lộn - Nó là một cuốn vở. Còn nguyên xi. Không bị ẩm cũng không dính đất. Không một vết nào. Coi như mới nguyên. Phép lạ chăng? 

Ông Philippe-Henry Schunck cầm lấy cuốn sổ, ngắm nghía cái bìa dày màu đỏ, được trang trí bằng những hoa văn mạ vàng. 

- Con sẽ là người khám phá những bí mật trong đó, con yêu ạ, - ông nói rất dịu dàng, chính ông cũng đang xúc động. 

Hết sức cẩn trọng, Amélie mở cuốn vở ra và ngấu nghiến đọc những dòng đầu tiên. Sau đó cô lướt qua toàn bộ từng trang một. Khi cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ngấn lệ. 

Cô suy nghĩ một lúc và nói với giọng run rẩy: 

- Thưa cha, lúc nãy cha hỏi con rằng cái hộp này được chôn trong bao lâu rồi. Con không thể nói được. Một điều chắc chắn, những trang này đã được viết từ lâu lắm rồi. Dưới triều đại vua Louis XIV. Đây là nhật ký riêng tư của một cô gái tên là Marion, làm nghề chế tạo nước hoa... Đây cha đọc thử đi! 

*** 

Versailles, thứ Hai 13 tháng Ba năm 1679 

Trời vào đêm. 

 

Tôi là Marion Dutilleul. 

Vừa tròn 18 tuổi. 

Tối hôm qua, sau ba ngày sống trong cái thế giới tồi tệ của giới phù thủy, tôi đã trở lại căn phòng của mình, ngay phía trên ngự phòng của Ngài Hoàng, hoàng hậu Marie-Thérèse với một sự vui sướng bất tận. Từ tháng Bảy năm 1674, cách nay đã gần năm năm, niềm vui lớn nhất của tôi là được phục vụ Người. Tôi chính là người chế tạo nước hoa cho Người. 

 

Đêm qua tôi không ngủ chút nào. Những giọt nước mắt không cho tôi làm điều đó. Tôi đã sợ hãi làm sao trước mặt mụ Catherine Monvoisin. Người đàn bà đó là hiện thân của sự hung ác. Tôi đã thấy cái chết cận kề. Tôi thấy mình quá nhỏ bé, quá trơ trọi, như một con mồi nhỏ xíu trong móng vuốt của một con thiên địch[5] háu ăn. Tôi chưa từng cảm thấy kinh hoàng đến như vậy. 

[5] Thiên địch là các loài sinh vật được sử dụng để diệt trừ các sâu bệnh hại, bảo vệ mùa màng. Các loài thiên địch phổ biến là: chuồn chuồn, bọ ba khoang, chim chích bông, chim sâu... - ND. 

Cái cảnh cô gái trẻ Alexandrine bị mụ phù thủy giết và băm thây, những hình ảnh máu me đó, hình ảnh chết chóc, làm sống lại trong tôi ký ức về cái chết thê thảm của mẹ Marie. Hồi ức trở lại quá mãnh liệt, như một ngọn roi quất lên lưng kẻ bị án, với một sự hung bạo đáng ghét, một sự tàn ác không thể chịu được. Quá khứ lại ám ảnh đầu óc tôi và làm tâm trí tôi rối bời. Tôi bị thương tổn, đau đớn tận đáy sâu tâm hồn. 

Hồi còn nhỏ, từ chín đến mười ba tuổi, trước khi vào phục vụ bà hầu tước de Montespan và sau đó là hoàng hậu, tôi không ngủ quá hai hay ba giờ một ngày. Thế mà, hiện nay, như trước kia, cái bóng ma những đêm không ngủ lại sừng sững trước mặt tôi. 


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .